không có những lao lý đơn cử về nhãn hiệu nổi tiếng nhưng có dành cho những nhãn hiệu loại này một sự bảo hộ trong bước đầu : không gật đầu bảo hộ nhãn hiệu sản phẩm & hàng hóa có những tín hiệu trùng hoặc tựa như tới mức gây nhầm lẫn với nhãn hiệu sản phẩm & hàng hóa của người khác được coi là nổi tiếng. Trong thực tiễn, Cục Sở hữu trí tuệ Nước Ta ( trước kia là cục Sở hữu Công nghiệp ) đã vận dụng pháp luật trên để phủ nhận bảo hộ những nhãn hiệu trùng hoặc tương tự như tới mức gây nhầm lẫn với nhãn hiệu nổi tiếng ( cả trong trường hợp những nhãn hiệu này chưa đăng kí bảo hộ tại Nước Ta ). Năm 1992, Cục Sở hữu Công nghiệp đã bác bỏ đơn đăng kí nhãn hiệu sản phẩm & hàng hóa “ McDonald’s ” cho một công ty nước Australia cho những loại sản phẩm món ăn nhanh, dịch vụ ẩm thực ăn uống và những nhóm mẫu sản phẩm khác. Sự sinh ra của bộ luật chuyên ngành Sở hữu trí tuệ năm 2005 ghi lại bước tiến vô cùng quan trọng của Nước Ta trong yếu tố bảo hộ những đối tương chiếm hữu công nghiệp nói chung và bảo hộ nhãn hiệu nổi tiếng nói riêng. Luật mới đưa ra một khái niệm nhãn hiệu nổi tiếng chuẩn xác hơn cũng như những tiêu chuẩn đơn cử để xác lập nhãn hiệu nổi tiếng. Ngoài ra, những nghị định hướng dẫn thi hành luật được phát hành như nghị định 103,105 càng chứng minh và khẳng định vị trí và vai trò của nhãn hiệu nổi tiếng không ngừng được chú trọng trong những văn bản pháp quy cũng như trong đời sống .Theo lao lý của pháp lý Nước Ta, đã đưa ra pháp luật về nhãn hiệu nổi tiếng : “ Nhãn hiệu nổi tiếng là nhãn hiệu được sử dụng liên tục cho mẫu sản phẩm, dịch vụ uy tín khiến cho nhãn hiệu đó được biết đến một cách thoáng rộng. ” Định nghĩa này đã thể hiện một số ít chưa ổn trong cách hiểu cũng như là trong quy trình vận dụng pháp lý và chỉ đến năm 2005 khi luật Sở hữu trí tuệ ra đời mới có những tiêu chuẩn đơn cử rõ ràng để xác lập một nhãn hiệu là nổi tiếng. Theo như khái niệm trên, một nhãn hiệu nổi tiếng phải phân phối được hai yếu tố là “ được sử dụng liên tục ” và “ được biết đến một cách thoáng đãng ”. Quy định như vậy là không rõ ràng. Thứ nhất, nếu “ liên tục ” dưới góc nhìn thời hạn là liên tục, sau đó mà không có sự gián đoạn thì một nhãn hiệu phải được sử dụng trong khoảng chừng thời hạn là 10 năm, 20 năm hay lâu hơn mới được coi là “ liên tục ” ? Thứ hai, một nhãn hiệu như thế nào thì được coi là có “ uy tín ” để được biết đến “ thoáng rộng ”. Đối với mẫu sản phẩm sản phẩm & hàng hóa, “ uy tín ” được tạo nên bởi những yếu tố nào và nếu “ được biết đến thoáng đãng ” là nói tới số lượng người biết đến trong nước hay ngoài nước ? Khắc phục những thiếu sót này ,Chế định “ nhãn hiệu nổi tiếng ” trong Luật Sở hữu trí tuệ của Nước Ta là việc thực thi Điều 6 bis Công ước Pari 1883 mà Nước Ta là thành viên. Nội dung điều 6 pháp luật : “ Các nước thành viên có nghĩa vụ và trách nhiệm phủ nhận hoặc hủy bỏ ĐK, ngăn cấm việc sử dụng nhãn hiệu mà nhãn hiệu đó có năng lực gây nhầm lẫn với nhãn hiệu đã được cơ quan thẩm quyền của nước ĐK hoặc sử dụng coi là nhãn hiệu nổi tiếng tại nước đó ”. Để nhìn nhận sự nổi tiếng của nhãn hiệu, không nhất thiết phải nhìn nhận tổng thể những tiêu chuẩn trên mà tùy từng trường hợp đơn cử. Nếu là loại sản phẩm thông dụng, rẻ tiền thì sự nổi tiếng của nhãn hiệu hoàn toàn có thể yên cầu số lượng mẫu sản phẩm phải nhiều, tuy nhiên, có mẫu sản phẩm được rất nhiều người biết đến nhưng người ta lại không có điều kiện kèm theo để sử dụng. Thế nhưng, luật cũng như nghị định hướng dẫn thi hành lại chưa pháp luật đơn cử những bước để nhãn hiệu được công nhận là nổi tiếng, do vậy theo pháp luật trong nghị định : “ Quyền sở hữu công nghiệp so với nhãn hiệu nổi tiếng phát sinh trên cơ sở quyết định hành động công nhận của cơ quan nhà nước có thẩm quyền ” vẫn được vận dụng. Tuy vậy, đây là bước nhảy rất ý nghĩa trong pháp lý nước ta về bảo hộ nhãn hiệu nổi tiếng. Mặc dù trên đây chỉ là những tiêu chuẩn mang tính định tính nhưng không ít nó đã nói lên được những hành vi mang tính tích cực trong việc bảo vệ nhãn hiệu nổi tiếng tại Nước Ta. Theo quan điểm của tôi, việc pháp luật những tiêu chuẩn xác lập nhãn hiệu nổi tiếng như tại điều 75 là chưa trọn vẹn triệt để. Các tiêu chuẩn này nên phải thỏa mãn nhu cầu được quyền lợi của ba phía : nhà nước, doanh nghiệp và người mua. Tám tiêu chuẩn được pháp luật trong luật Sở hữu trí tuệ của tất cả chúng ta phần đông đa phần xuất phát từ quyền lợi của người mua rồi đến doanh nghiệp mà chưa chú trọng đến quyền lợi của nhà nước. Ví dụ như, một nhãn hiệu trên thực tiễn hoàn toàn có thể là không nổi tiếng hoặc không thật sự nổi tiếng nhưng, để bảo vệ quyền lợi công, nhà nước vẫn hoàn toàn có thể cho nhãn hiệu này một chính sách bảo hộ như một nhãn hiệu nổi tiếng bằng việc quyết định hành động nhãn hiệu đó là nổi tiếng. Điều này là trọn vẹn tương thích với bản Khuyến nghị chung của WIPO có lao lý như sau : “ Quốc gia thành viên hoàn toàn có thể quyết định hành động một nhãn hiệu là nổi tiếng, mặc dầu nhãn hiệu không nổi tiếng hoặc, nếu vương quốc thành viên vận dụng khoản ( c ) trên, biết rõ rằng, nhãn hiệu không là nổi tiếng trong bất kể một lượng công chúng hợp lý nào trong vương quốc mình ”. Để một nhãn hiệu trở nên nổi tiếng, chiếm được lòng tin của người tiêu dùng, yên cầu chủ nhãn hiệu phải mất hàng chục năm dày công kiến thiết xây dựng. Đây không chỉ đơn thuần là nhãn hiệu thuộc quyền sở hữu của chủ nhãn hiệu mà trong nhiều trường hợp đó còn là phần di sản và niềm tự hào của vương quốc ( như HONDA của người Nhật, Coca Cola của người Mỹ ). Cũng do vậy, Luật Sở hữu trí tuệ dành cho những nhãn hiệu nổi tiếng mức độ bảo hộ rất cao. Cụ thể, so với nhãn hiệu nổi tiếng, khoanh vùng phạm vi bảo hộ của một nhãn hiệu nổi tiếng rộng hơn nhãn hiệu thường thì và bao trùm lên cả những loại sản phẩm, dịch vụ không cùng loại. Mọi hành vi sử dụng tín hiệu trùng hoặc tương tự như với nhãn hiệu nổi tiếng cho sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ bất kể, kể cả sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ không cùng loại, không tựa như với, và không tương quan tới sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ thuộc hạng mục sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ mang nhãn hiệu nổi tiếng nếu có năng lực gây nhầm lẫn về nguồn gốc sản phẩm & hàng hóa hoặc gây ấn tượng rơi lệch về mối quan hệ giữa người sử dụng tín hiệu đó với chủ sở hữu nhãn hiệu nổi tiếng đều bị coi là xâm phạm quyền sở hữu công nghiệp so với nhãn hiệu nổi tiếng. Điều này được lao lý tại điều 129 khoản 1 điểm d. Luật nhãn hiệu của Anh lao lý hành vi sử dụng nhãn hiệu trùng hoặc tương tự như với nhãn hiệu nổi tiếng cho bất kể sản phẩm & hàng hóa hay dịch vụ, không xét đến thực chất sản phẩm & hàng hóa hay dịch vụ đó trùng hay tương tự như đều bị coi là hành vi xâm phạm nếu việc sử dụng đó hoàn toàn có thể gây ra một trong những hệ quả sau :- Tạo ra lợi thế cạnh tranh đối đầu không công minh- Gây tổn hại đế năng lực phân biệt của nhãn hiệu nổi tiếng- Gây tổn hại đến khét tiếng của nhãn hiệu nổi tiếngNhư vậy, mặc dầu Luật Sở hữ trí tuệ Nước Ta cũng có lao lý giống với luật nhãn hiệu của Anh về tiêu chuẩn nhãn hiệu tuy nhiên lại rất khác về mặt hệ quả : theo luật nhãn hiệu của Anh, hệ quả của hành vi xâm phạm nhãn hiệu nổi tiếng là xuất phát từ thực chất của nhãn hiệu đó là tính phân biệt, xuất phát từ quyền lợi thực tiễn là năng lực cạnh tranh đối đầu và xuất phát từ giá trị vô hình dung của quyền Sở hữu trí tuệ và đặc trưng của nhãn hiệu nổi tiếng đó là nổi tiếng của nhãn hiệu. Còn hệ quả theo Luật Sở hữu trí tuệ Nước Ta lại xuất phát từ hệ quả rất chung được vận dụng cho mọi loại nhãn hiệu. Hệ quả thứ hai trong Luật Sở hữu trí tuệ Nước Ta cũng chỉ là lan rộng ra của hệ quả thứ nhất đó là năng lực gây ấn tượng rơi lệch mối quan hệ giữa chủ sở hữu nhãn hiệu nổi tiếng với người sử dụng. Nội hàm của sự rơi lệch về mối quan hệ giữa chủ sở hữu và người sử dụng cũng đã hàm chứa sự rơi lệch về nguồn gốc của sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ và từ đó dẫn đến sự nhầm lẫn. Cụ thể, những hệ quả xác lập hành vi xâm phạm nhãn hiệu nổi tiếng là :- Có năng lực gây nhầm lẫn về nguồn gốc sản phẩm & hàng hóa ; hoặc- Gây ấn tượng rơi lệch về mối quan hệ giữa người sử dụng tín hiệu đó với chủ sở hữu nhãn hiệu nổi tiếng .
Đặc thù của nhãn hiệu nổi tiếng, xét về mặt lý luận là tính phân biệt của nhãn hiệu rất cao, cao hơn nhiều với nhãn hiệu thường thì khác, khoanh vùng phạm vi bảo hộ nhãn hiệu cũng triệt để hơn, và xét về mặt thực tiễn là được người tiêu dùng biết đến thoáng rộng. Người tiêu dùng nhận thức được rất rõ nguồn gốc của những nhãn hiệu nổi tiếng, do đó, năng lực xảy ra nhầm lẫn về nguồn gốc giữa sản phẩm & hàng hóa hoặc dịch vụ gắn nhãn hiệu nổi tiếng với sản phẩm & hàng hóa hoặc dịch vụ gắn nhãn hiệu thường thì là ít xảy ra hơn với cá nhãn hiệ thường thì với nhau. Mục đích của việc bảo hộ nhãn hiệu nổi tiếng không chỉ là ngăn ngừa hành vi sử dụng gây nhầm lẫn mà còn là ngăn ngừa hành vi sử dụng hoàn toàn có thể làm tổn hại đến nổi tiếng của nhãn hiệu nổi tiếng. Do đó, lao lý của Luật Sở hữu trí tuệ Nước Ta chưa cung ứng được mục tiêu này .Khi một đơn dăng kí nhãn hiệu sản phẩm & hàng hóa được nộp tới Cục Sở hữu trí tuệ, sau khi xem xét về hình thức cũng như tính hợp lệ của đơn, Cục sẽ đảm nhiệm đơn và thực thi xét nghiệm nội dung. Một trong những yếu tố được xét tới là năng lực phân biệt của nhãn hiệu được pháp luật. Trong đó, nhãn hiệu không được coi là có năng lực phân biệt nếu nó là một tín hiệu trùng hoặc tựa như đến mức gây nhầm lẫn với nhãn hiệu được coi là nổi tiếng của người khác ĐK cho sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ trùng hoặc tựa như với sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ mang nhãn hiệu nổi tiếng hoặc ĐK cho sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ không tựa như, nếu việc sử dụng tín hiệu đó hoàn toàn có thể làm tác động ảnh hưởng đến năng lực phân biệt của nhãn hiệu nổi tiếng hoặc việc ĐK nhãn hiệu nhằm mục đích tận dụng uy tín của nhãn hiệu nổi tiếng. Quy định như vậy là tương thích với thực tiễn cũng như thông lệ trên quốc tế. Tuy nhiên, Luật chưa lao lý đơn cử những tín hiệu như thế nào thì được coi là “ trùng hoặc tựa như tới mức gây nhầm lẫn ” với nhãn hiệu nổi tiếng. Khắc phục điều này, có hướng dẫn như sau : tín hiệu bị hoài nghi trùng hoặc tựa như đến mức gây nhầm lẫn với nhãn hiệu thuộc khoanh vùng phạm vi bảo hộ nếu trong đó một tín hiệu bị coi là trùng với nhãn hiệu thuộc khoanh vùng phạm vi bảo hộ nếu có cùng cấu trúc, cách trình diễn ( kể cả sắc tố ) ; một tín hiệu bị coi là tựa như đến mức gây nhầm lẫn với nhãn hiệu thuộc khoanh vùng phạm vi bảo hộ nếu có một số ít đặc thù trọn vẹn trùng nhau hoặc tương tự như đến mức không thuận tiện phân biệt với nhau về cấu trúc, cách phát âm, phiên âm so với tín hiệu, chữ, ý nghĩa, cách trình diễn, sắc tố và gây nhầm lẫn cho người tiêu dùng về sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ mang nhãn hiệu. Đối với nhãn hiệu nổi tiếng, tín hiệu bị hoài nghi bị coi là yếu tố xâm phạm nếu : sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ mang tín hiệu bị hoài nghi phân phối điều kiện kèm theo bị hoài nghi trùng hoặc tựa như về thực chất hoặc có liên hệ về công dụng, tác dụng và có cùng kênh tiêu thụ với sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ thuộc khoanh vùng phạm vi bảo hộ. Hoặc sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ không trùng, không tựa như, không tương quan tới sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ mang nhãn hiệu nổi tiếng nhưng có năng lực gây nhầm lẫn cho người tiêu dùng về nguồn gốc sản phẩm & hàng hóa, dịch vụ hoặc gây ấn tượng xô lệch về mối quan hệ giữa người sản xuất, kinh doanh thương mại loại sản phẩm, dịch vụ đó với chủ sở hữu nhãn hiệu nổi tiếng .Ngoài ra, ta hoàn toàn có thể tìm hiểu thêm đến bản Khuyến nghị chung của WIPO về bảo hộ nhãn hiệu nổi tiếng ( những nhãn hiệu như vậy được gọi là nhãn hiệu gây xung đột ). Theo đó, nhãn hiệu sẽ bị coi là gây xung đột với nhãn hiệu nổi tiếng khi nhãn hiệu này, hoặc một phần của nhãn hiệu này, có chứa sự sao chép, sự bắt chước, sự phiên dịch, hoặc sự phiên chữ của nhãn hiệu nổi tiếng, có năng lực gây nhầm lẫn, nếu nhãn hiệu, hoặc phần cơ bản của nhãn hiệu này, được sử dụng, là đối tượng người dùng của đơn đăng kí hoặc đã được đăng kí so với loại sản phẩm & hàng hóa hoặc dịch vụ trùng hoặc tương tự như với sản phẩm & hàng hóa hoặc dịch vụ mang nhãn hiệu. Không kể đến những loại sản phẩm & hàng hóa hoặc dịch vụ mang nhãn hiệu này là đối tượng người tiêu dùng của đơn đang kí hoặc đã được đăng kí, nhãn hiệu này sẽ bị coi là xung đột với nhãn hiệu nổi tiếng khi nhãn hiệu này hoặc một phần cơ bản của nhãn hiệu này có chứa sự sao chép, sự bắt chước, sự phiên dịch, hoặc sự phiên chữ của nhãn hiệu nổi tiếng, và khi có tối thiểu một trong những điều kiện kèm theo sau đây :- Sự sử dụng nhãn hiệu đó bộc lộ một mối liên hệ giữa sản phẩm & hàng hóa hoặc dịch vụ mang nhãn hiệu, là đối tượng người dùng của đơn đăng kí, hoặc đã được đăng kí, và của chủ sở hữu nhãn hiệu nổi tiếng, và có rủi ro tiềm ẩn rình rập đe dọa quyền lợi của họ ;- Sự sử dụng nhãn hiệu đó có năng lực làm suy yếu hoặc lu mờ theo cách không công minh những đặc tính độc lạ của nhãn hiệu nổi tiếng ;- Sự sử dụng nhãn hiệu đó hoàn toàn có thể sẽ gây bất lợi cho những đặc tính độc lạ của nhãn hiệu nổi tiếng .Về thời hạn bảo hộ, pháp lý cũng dành cho những nhãn hiệu loại này một khuyễn mãi thêm đặc biệt quan trọng : quyền sở hữu công nghiệp so với nhãn hiệu nổi tiếng được bảo hộ vô thời hạn tính từ ngày nhãn hiệu được công nhận là nổi tiếng ghi trong quyết định hành động công nhận nhãn hiệu nổi tiếng. Tuy vậy, ta cũng không loại trừ trường hợp một nhãn hiệu nổi tiếng không được bảo hộ nữa. Đó là khi nhãn hiệu không còn nổi tiêng nữa, hay nói cách khác là khi những tiêu chuẩn làm nhãn hiệu đó trở thành nổi tiếng không còn trên thực tiễn hoặc nhãn hiệu đã trở thành tên gọi chung của một loại mẫu sản phẩm, dịch vụ nhất định ( trường hợp này còn gọi là sự lu mờ nhãn hiệu ). Ở Hoa Kỳ, thậm chí còn còn có Đạo luật Liên bang về sự lu mờ nhãn hiệu ( FTDA ) vào năm 1995. Đạo luật này có những pháp luật về sự đền bù hay bồi thường cho việc làm lu mờ so với nhãn hiệu nổi tiếng, những yếu tố để xác lập một nhãn hiệu là phân biệt và nổi tiếng, đồng thời cũng đưa ra định nghĩa đúng chuẩn về thuật ngữ “ sự lu mờ ” ( dilution ), theo đó, sự lu mờ sẽ được hiểu là việc làm giảm năng lực của nhãn hiệu nổi tiếng trong việc xác lập và phân biệt so với sản phẩm & hàng hóa hay dịch vụ mang nhãn hiệu. Lịch sử đã từng có những trường hợp như vậy mà nổi bật là trường hợp của viên thuốc ASPIRIN. Trong mạng lưới hệ thống pháp lý về nhãn hiệu nói chung và nhãn hiệu nổi tiếng nói riêng của Nước Ta chưa đề câp đến những giải pháp cũng như chế tài ngăn cấm việc làm lu mờ nhãn hiệu .Để hoàn thành xong pháp lý thực thi quyền sở hữu trí tuệ và đặc biệt quan trọng là quyền so với nhãn hiệu nổi tiếng, theo tôi thời hạn tới cần tập trung chuyên sâu :
– Một là, hoàn thiện cơ chế bảo đảm thực thi quyền Sở hữu trí tuệ, quyền đối với nhãn hiệu nổi tiếng trong pháp luật dân sự như: hoàn thiện các quy định về việc xác định các hành vi xâm phạm; nâng cao vai trò của Tòa án trong việc giải quyết các tranh chấp về nhãn hiệu, xây dựng hệ thống các tiêu chuẩn thực thi quyền Sở hữu trí tuệ một cách kịp thời và có hiệu quả, xác định rõ thẩm quyền vụ việc của Tòa án trong việc xét xử các tranh chấp về Sở hữu trí tuệ, bổ sung những quy định chi tiết về các chế tài đủ mạnh để chống lại các hành vi xâm phạm quyền Sở hữu trí tuệ, nhãn hiệu nổi tiếng, sớm ban hành những văn bản hướng dẫn chi tiết về vấn đề bồi thường thiệt hại vật chất và tinh thần gây ra do các hành vi xâm phạm. Đối với trường hợp xâm phạm nhãn hiệu nổi tiếng, cần sử đổi hành vi xâm phạm là hành vi gây tổn hại đến tính phân biệt của nhãn hiệu nổi tiếng. Ngoài ra, các tiêu chí để đánh giá nhãn hiệu nổi tiếng cần dành phần chủ động cho các doanh nghiệp bằng cách quy định thêm rằng doanh nghiệp có thể đệ trình bất kỳ yếu tố nào của doanh nghiệp mình để chứng minh cho nhãn hiệu là nổi tiếng, Cục Sở hữu trí tuệ sẽ xem xét các yếu tố đó và quyết định cấp giấy chứng nhận nhãn hiệu nổi tiếng hay không.
– Hai là, triển khai xong chính sách bảo vệ thực thi quyền Sở hữu trí tuệ và quyền so với nhãn hiệu nổi tiếng trong pháp luật hành chính .
– Ba là, hoàn thành xong chính sách bảo vệ thực thi quyền Sở hữu trí tuệ trong pháp luật hình sự, cần phát hành những văn bản hướng dẫn thi hành những pháp luật của Bộ luật Hình sự tương quan việc xét xử những vụ án hình sự về xâm phạm quyền Sở hữu trí tuệ cũng như là nhãn hiệu nổi tiếng. Tuy nhiên, để cung ứng nhu yếu thực tiễn, về vĩnh viễn Nước Ta cũng cần phải biến hóa cách nhìn và nên đi theo khuynh hướng chung, đó là việc đưa những vụ tranh chấp, xâm phạm về Tòa án để xử lý theo đúng thực chất dân sự của nó. Có thế Nước Ta mới thật sự hội nhập trong hội đồng quốc tế .
Source: https://dichvusuachua24h.com
Category : Thương Hiệu